Trong hai chục năm ấy từ 1890 tới 1910, không lúc nào ngớt người đến nhà ông- như tín đồ hành hương ở đất Thánh - để được ngó dung nhan, nghe tiếng nói, hoặc rờ vạt áo của ông. Tuy nhiên tác giả đã nhồi vào óc ta một cách tuyệt khéo, nhờ lời văn có duyên của ông. Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.
Có thể rằng ông hay bắt bẻ quá không ai dám lại gần, nên không ai dám nghĩ tới sự cảm ơn chủ. Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta.
Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". Sau ông nghĩ ra một cách làm cho cái khu đất cằn cỗi, phản chủ ấy thành một xí nghiệp phồn thịnh; ông nuôi rắn làm thịt, đóng hộp bán.
Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào? Nếu bạn đi thăm thư viện của Quốc hội Washington, bạn sẽ thấy trên trần có sơn câu này của thi hào Pope: Nói tóm lại: bắt chước những quân nhân Hoa Kỳ mà thường nghỉ ngơi; lấy trái tim bạn làm gương; nghỉ trước khi mệt tức là kéo dài quãng thời gian bạn thức, mỗi ngày thêm một giờ.
Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H. Trái lại trong tám người, có một người chết vì nội ung. Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy".
Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi. Will Rogers dàn cảnh trong một ca vũ đài đã lâu năm không pha trò lấy một tiếng, cho tới khi ông thấy ông chỉ có tài pha trò và rồi ông nổi danh vì vậy. Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được.
Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó. Chú ý là nhận rõ tình hình khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó.
Ông ta tên là Jack Chertock và là một trong những người nổi danh nhất trong kỹ nghệ chiếu bóng Hoa Kỳ. Y như lời ông Andé Maurois đã nói: "Cái gì hợp với sở thích của ta thì ta cho là đúng. Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi.
Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta. Chúng tôi ngồi xuống và tự hỏi không biết chai sữa kia có liên lạc gì với bài học vệ sinh bữa đó.
Tôi rất tiếc không nhận được cái may theo học ông Brandwine tại Đại học đường George Washington ở Nữu Ước. Tôi sẽ viết lên giấy công việc sẽ làm trong mỗi giờ. Ông Englert nói: "Tôi về nhà, soát lại xem đã trả đủ tiền bảo hiểm nhân mạng chưa, cầu trời tha thứ cho những tội lỗi từ trước, rồi chỉ nghĩ tới cái chết.