Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Mệt và không thích thú. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Tôi không có nghị lực. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Ăn xong lên giường nằm. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.