Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Rồi lại êm êm lan ra. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.