Giấc mơ cũ rồi mà. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Tôi kém nhất khoản này. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.