Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Bạn có ngạc nhiên không khi tất cả những thương gia thành công mà tôi biết đều là những người có tài ăn nói? Trong chương này tôi sẽ nói về những nguyên tắc cơ bản mà tôi đã học hỏi từ họ cũng như những kinh nghiệm của riêng tôi. Đây chính là sự khôn khéo và nhạy bén của bạn.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng. Khi đi phỏng vấn tìm việc tức là bạn đang thể hiện tri thức, năng lực, và cá tính của mình để tìm kiếm một công việc thích hợp. Bạn luyện tập loại bỏ những thói quen không tốt như thế nào? Hãy nhớ ba phương pháp sau:
Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Đừng chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Nếu đề tài về giáo dục, bạn có thể hỏi: Hình như con gái anh đang học ở trường trung học X. Con trai tôi là lính hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Lần thứ hai quay trở lại tiệm tạp hóa của ông Pickering, Jack đã thành công. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại. Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng chia sẻ với những gì người đối diện nói.
Nhưng ai cũng thích thú và hào hứng. Sau hết, chắc tang lễ là điều không ai muốn nhưng chúng ta vẫn phải đến đó vì cùng một lý do như nhau: chúng ta yêu người bạn, người thân của chúng ta. Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa.
Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không? Việc trò chuyện với người bạn khác phái, nhất là giữa hai người vừa mới quen nhau, từ xưa đến nay vẫn được thừa nhận là không phải dễ. Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây.
Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Một vài lời tâng bốc họ cũng đâu phải là quá đáng!. Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia.
Chuyện gì phải đến đã đến. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa.
Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu! Trước một đại lễ như vậy, các nhà tổ chức đã đặt cùng lúc hai sân khấu, đẩy chúng lại kề nhau nhưng vẫn còn dư ra một khoảng nhỏ. Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn.