Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Và họ cũng sẽ khổ lây. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.