Làm sao rút bớt được phần may rủi? Xin bạn đọc tiếp những hàng dưới đây, trong đó tôi đem hết những điều hiểu biết ra khuyên bạn. Đừng bao giờ trả đũa kẻ thù hết, vì như vậy hại cho ta hơn cho họ. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành.
Quyết tín rằng công việc mình làm rất hữu ích là một điều cần thiết. Năm 1862, Đại tướng thắng một trận quyết liệt, làm phương Bắc hoan hỉ - một trận thắng trong một buổi chiều mà làm cho kẻ chiến thắng nỗi danh muôn thuở - một ảnh hưởng ghê gớm tới cả châu u - một trận mà từ miền Maine tới sông Mississipi, đâu đâu cũng đổ chuông, đốt pháo ăn mừng. Elbert Hubbard nói: "Trong mỗi ngày, mỗi người ít nhất cũng điên năm phút.
Tháng bảy năm 1943, chính phủ Gia Nã Đại bảo hội leo núi Cadian Alpine Club cho vài người cán bộ để huấn luyện một đội binh leo núi. Tôi tin có thể học ông ta được nhiều điều hay vì ông ta nổi danh là thành công năm này qua năm khác. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe bạn hơn là sự mất ngủ.
Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Họ đầu đọc đời họ chỉ vì cái giá tiền một tấm thảm. Ngày hôm nay tôi sẽ vui tính.
Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới. Ông tin chắc có thể bán cho các bà nội trợ Pháp bất kỳ món gì, cả những tờ báo cáo về Đại hội nghị Liên Hiệp Quốc viết bằng tiếng Anh nữa [36]. Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp.
Còn nếu ta cứ tự vùi ta vào những lời than thân trách phận thì mọi người ắt sẽ tránh ta. Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối. Trong một thời gian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh.
Tôi diễn thuyết ở tỉnh bà và sáng hôm say, bà đánh xe đưa tiễn tôi tới một ga xe lửa cách đó 80 cây số, để về Nữu Ước. Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Khi viết chương này, tôi nhận được bức thư của một ngườiđàn bà mạt sát Đại tướng William Booth, người lập ta "đạo binh [31] tế độ lầm than".
000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại bạn nhiều hơn là chứng mất ngủ. Ông tiếp: "Nhờ đó tôi thấy tự chủ được mình.
Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do. "Đừng lo cho đời sống vật chất của con, đừng lo thiếu món ăn thức uống, cũng đừng nghĩ đến thân thể con và những vật để đắp điếm nó. Nhờ chúng, tôi thấy rằng muốn được hạnh phúc, ta phải gây hạnh phúc chung quanh ta.
Sắp bước vào căn phòng họ, nỗi lo sợ bùng lên mạnh quá, tôi phải đi đi lại lại trước cửa phòng hoặc ra hẳn ngoài đường mà đi loanh quanh. Ông Connie Mack, hồi thiếu thời là một cầu tướng cừ khôi, khi ông 81 tuổi, nghe tôi hỏi có bao giờ phiền muộn vì đã thua một trận đấu không, ông trả lời: Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ.