Sau đó, danh sách này được đưa cho các nhà phê bình xem xét, lấy ý kiến của họ về việc làm vĩ đại nhất của mỗi người. Vì thế, chúng ta xem thường những kẻ bị thất bại và nhìn những kẻ “bỏ cuộc” bằng con mắt khác hẳn. Ngay từ lúc nhỏ, cha ông đã dắt ông đi ăn xin.
“Mèo đen, mào trắng không quan trọng, miễn là bắt được chuột”. Tôi chỉ biết cách làm thế nào để tổ chức các kế hoạch và gây thêm quỹ! Các thành viên cùng ở trong Ban chấp hành với tôi đang đấu tranh cho các vấn đề xã hội, nhưng vấn đề mà lúc đó tôi thực sự không thể hiểu được. Để kết thúc chuơng này,tôi muốn cùng bạn chia sẻ câu chuyện về một trong những con người nổi tiếng của Nhật Bản ,Soichiro Honda
Cuối cùng nếu bạn về việc mình có thể đánh một công việc “tuyệt vời” để dấn thân vào ‘cuộc mạo hiểm” của chính mình, hãy nghĩ đến thời gian trước khi bạn có được việc làm : dù không có được việc làm bạn cũng đã chết đâu, vậy bạn còn vướng mắc gì nữa? Họ khởi đầu chỉ với 5 nhân viên bảo vệ và nà quán xuyến hầu hết các công việc như: làm thư kí, nhân viên văn phòng, quản lý, đôi lúc còn tự mình làm bảo vệ. Hãy nhìn lại chính mình, hãy đếm lại những điều mà bạn co được và hãy so sánh bản thân mình với…
Có lẽ, một ngày nào đó bạn sẽ biết ơn một số thất bại tạm thời ở một mặt cụ thể nào đó. Trong vòng 6 năm tiểu học, ông giành được hơn 80 giải thưởng. Hãy cứ đóng tiếp vai diễn của mình trong cuộc sống,nhưng đừng bao giờ quên đó chỉ là một vai diễn.
Theo tôi,nếu bạn có ý định sông một mình ,điều đó cũng là việc hoàn toàn đúng. Trong nỗi tiếc thường vô hạn, bà tìm đến một nhà thông thái và hỏi ông xem là có lễ cầu nguyện hoặc câu thần chúnào có thể giả lại sự sống cho con bà không. Vấn đề của tuổi trẻ và một cuộc đời ngắn ngủi là gì? Nếu bạn cảm thấy mình già rồi thì tại sao không kéo dìa cuộc sống bằng cách sống lành mạnh hơn! Nếu bây giờ bạn đã 50 tuổi và cảm thấy mình có thể sống đến 80 tuổi, tại sao bạn không nghĩ rằng mình khá hơn những người 40 tuổi mà chỉ sống đến 60 tuổi? Hãy suy ngẫm về điều này.
Tự mình ta chẳng làm được bao nhiêu. Khi một người đàn ông nỗ lực kiếm “tiền” mang về nhà ,hầu như anh ta không có “thời gian” ở nhà nữa. Ban đầu, thông qua mối quan hệ của một người bạn, trước đây là thầy giáo của tôi, tôi chọn ngay cho mình việc dạy học tạm thời ở quê nhà.
Câu trả lời là không phải thế. Suốt thời gian đó, ông được biết được dưới cái tên Nguyễn Ái Quốc. Tại sao chúng ta cứ mãi lo lắng về một việc mà mình khong thể làm được?
Tuy nhiên, anh luôn cố gắng lấy lại tinh thần của mình và đón những người khách với gương mặt tươi cười của mình. Năm 1988, ông viết quyển “Lược sử thời gian” (A Brief History of time) quyển sách được dịch ra hơn 22 thứ tiếng và bán ra hơn 10 triệu bản trên khắp thế giới. Vì thế,tiền sẽ là một vấn đề trong quan hệ tình cảm.
Tôi cũng lo lắng vì con trai tôi đã quá 30 tuổi rồi mà vẫn chưa thất bại. Trong nỗi tuyệt vọng,ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một cái tương tự,rồi một chiếc khác,một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa. Hảy thử tưởng tượng một xã hội mà ở đó mọi người đều sẵn sàng thử sức và sẵn sàng đón nhận thất bại.
Hãy suy ngẫm về điều này. Tại sao sau 30 năm( từ 1969 đến 1999) những sự việc như vậy vẫn còn xảy ra? “Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi.