Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Đó là hạn chế của bạn. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Tôi không đuổi nó nữa. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.