Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Hai khoang thiện, ác.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Tôi kém nhất khoản này. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.