Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Để người ta phải nể. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Chả biết đường nào mà lần. Mẹ không giúp được tôi đâu. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.