Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Tôi rất hay chảy nước mắt. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Tôi không có ý định ra đi.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Viết thế đủ chưa nhỉ. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Để sống cho xong đời.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.