Họ sống hoàn toàn trong thế giới hữu hình. Một nông dân liền đứng dậy và nói: “Harv, cả chục người trong gia đình và bạn bè tôi đã tham dự khóa học của anh và tất cả đều đạt được kết quả phi thường. Chẳng hạn bạn có thể trở thành người bán hàng ăn hoa hồng.
Và con sẽ có bất cứ thứ gì con muốn dù cha mẹ có thích hay không!”. “Ối trời,” - cô ấy kêu lên, - “thế em sẽ mặc gì đây?”. Liệu có sự khác biệt nào đó trong thu nhập của những giáo viên này không? Chắc chắn là có!
Biết cơ man nào là tiền, rất nhiều tiền, hàng tỷ tỷ đô-la đang luân chuyển quanh ta, tuy khá dồi dào nhưng vẫn có giới hạn, và hành trình của nó phải kết thúc tại một điểm nào đó. Yếu tố thú vị tiếp theo trong đoạn văn của Conwell là nhiều người trong chúng ta bị tiêm nhiễm ý nghĩ rằng bạn không thể vừa giàu có vừa trung thực, hoặc vừa giàu có vừa thánh thiện. Bạn sẵn sàng chưa? Nào, chúng ta bắt đầu nhé!
Khi mục đích của bạn là có đủ tiền thanh toán các hóa đơn thì chính xác bạn sẽ kiếm được đúng số tiền ấy – chỉ đủ thanh toán các hóa đơn và không hơn một xu. Tôi luôn giữ khoảng cách càng xa càng tốt với những người hay oán thán, bởi vì những năng lượng tiêu cực rất dễ lây lan. Bao nhiêu người trong các bạn biết những người như thế? Bao nhiêu người trong các bạn biết những thành viên gia đình giống như thế? Câu hỏi đặt ra ở đây là làm sao bạn có thể học hỏi, hay được khích lệ từ những người mà bạn đánh giá thấp?
Đừng bỏ lỡ trại huấn luyện sẽ thay đổi cuộc sống của bạn! Nhưng nếu bạn gửi những thông điệp bị pha trộn trong cuộc sống của bạn, vũ trụ không thể hiểu bạn muốn gì. Rồi một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt của ông.
Cha tôi đã có lý khi nói: “Con sẽ không bao giờ giàu lên được nếu chỉ trông vào số tiền lương cố định hàng tháng khi làm việc cho người khác. Phải chăng cách suy nghĩ đó chính là “hồ sơ” thông tin được lưu trữ trong tâm trí bạn từ rất lâu rồi và có thể nó không còn phù hợp hay không còn giá trị đối với bạn nữa? Từ mấu chốt ở đây là giá trị.
Việc đổ lỗi, biện minh và oán trách chỉ có tác dụng như liều thuốc an thần, nghĩa là chúng chỉ làm dịu bớt căng thẳng do thất bại gây nên, chứ không hề giảm nhẹ chính thất bại đó. Người nghèo biện hộ: “Làm sao mà tôi có thể suy nghĩ về ngày mai, khi tiền của tôi chỉ vừa đủ để tồn tại ngày hôm nay?”. Bằng cách đó, chúng ta có thể phản ứng một cách phù hợp với các tình huống, khai thác hết mọi kỹ năng và tài nghệ tiềm tàng của mình, tránh sự phản ứng bị động khi phải đối diện với các sự kiện bằng những nỗi sợ hãi và bất an từ trong quá khứ.
Như tôi đã kể ở phần đầu cuốn sách này, trong những ngày tháng túng quẫn, tôi đã may mắn nhận được lời khuyên từ một triệu phú là bạn của cha tôi, người đã có lòng trắc ẩn đối với cảnh ngộ của tôi. Người bạn đã mời chúng tôi dự tiệc tối hôm đó cũng thường xuyên tham gia những buổi quyên góp từ thiện như thế. Như chúng ta đã thảo luận trong Phần I cuốn sách, thói quen được hình thành chủ yếu dựa trên cách nghĩ đã hình thành trước đây.
Tại các hội nghị chuyên đề trực tiếp của tôi, một số người tham dự thường đến gặp tôi và nói: “Anh biết không, Harv, tiền bạc thực sự không quan trọng đến thế”. Đã đến lúc phải thôi trốn tránh và bước ra ánh sáng. Bạn đã bao giờ nghe chuyện về những người phát tài nhanh chóng chưa? Bạn có để ý một số người từng sở hữu rất nhiều tiền của nhưng rồi lại trở nên trắng tay, hay có người dường như đã có những cơ hội tuyệt vời nhưng chính họ đã để cho các cơ hội đó tuột khỏi kẽ tay? Nếu chỉ quan sát từ bên ngoài thì những thất bại ấy có vẻ như chỉ là điều không may vì sự thoái trào của kinh tế hay do một đối tác không nghiêm chỉnh, đại loại thế.
Tổng tài sản là thước đo tuyệt đối và chính xác nhất của sự giàu có, bởi vì nếu cần, những gì bạn sở hữu có thể được quy đổi thành tiền mặt. Bạn có nhận ra một chút gì đó quen thuộc từ những lời nói này không? Hai chân và đầu gối anh đau nhức, còn lưng thì mỏi nhừ.