Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ. Thực vậy, vì nếu bạn thua. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.
Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. Trong một công ty bảo hiểm lớn, tất cả nhân viên phải theo lệnh này: "Không bao giờ được tranh biện". "Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau".
Cho nên nếu có siêu nhân nào tìm cách tận tâm giúp người mà không vụ lợi, thì trong công việc của ông chắc là ít ai cạnh tranh lắm. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi.
Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm. Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi. Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa.
Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Thiếu 10 tháng tiền nhà, chàng đành làm trong vườn nho để trả nợ.
Còn bốn tháng nữa mới hết hạn mướn theo hợp đồng, mà người mướn đã muốn dọn ngay đi và cố nhiên đòi hỏi giao kèo. Thiệt là bậy và ngu quá. Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài trăm đồng bạc vốn.
Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác. Vừa nói, tôi vừa viết hai điều hại đó trong cột "Hại", rồi đưa tờ giấy cho ông ta và nói: "Xin ông cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại đi, rồi cho tôi biết ông quyết định ra sao". Ông bạn tới Bạch Cung và Lincoln nói với ông trong mấy tiếng đồng hồ về tờ bố cáo ông tính công bố để thủ tiêu chế độ nô lệ.
Hiện tôi còn giữ một bức thư của ông Edward L. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi. Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy.
Viên kiến trúc sư giới thiệu ông Adamson rồi, ông này nói: Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người. Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi.
000 đồng để bắt đầu làm máy của tôi rơi, tôi bằng lòng bỏ số tiền đó đi, làm lại máy khác cho ông, để được vừa ý ông. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh.