Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Nó cùng tham gia giải với bạn. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Nhưng như thế chưa đủ. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Bao người làm được sao mi không làm được.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Và ông vội ngoảnh đi.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.