Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém. "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Chúng ta sẽ bàn thêm.
Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples. Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ.
000 nhà đại lý đã hưởng lời trong cuộc tuyên truyền đó, và vài trăm bức thư hồi âm tôi đã nhận được chứng tỏ rằng những nhà đại lý rất hài lòng về cách hợp tác đó. Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại. - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao?
Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Rồi một hôm, muốn lên mặt với một tiểu thuyết gia, toio viết thư cho ông ta và cũng thêm hàng chữ ấy. Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch.
Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Bà điên cuồng vì ghen tuông bị nghi ngờ nó giày vò bà, làm cho đời sống của ông không được mảy may tự do. một đứa nhỏ! Cha có lỗi.
Nhưng người ta có đồng ý với bạn không? Người ta có vui lòng công nhận người ta lầm không? Không! Vì bạn đã đập một vố ngay vào trí khôn, vào sự xét đoán, vào lòng tự ái của người ta. Thực vậy, vì nếu bạn thua. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".
Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Chẳng may, ông thầy đầu tiên dạy nó ca làm cho nó thất vọng: "Giọng mày ca như xé tai người ta". Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi.
Một hãng lớn nọ, chế dầu thơm phái ông James B. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn. Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa".
Rồi thì thợ đình công mượn chổi, leng, xe bò, quét tước chung quanh xưởng, lượm giấy vụn, tàn thuốc, tàn quẹt trên đất. Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi". Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông.
Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn.