Hamilton công nhận ý kiến mới mẻ đó. Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi. Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm.
(Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám). Lần thứ tư, trước khi về nhà sứ giả đã nghiễm nhiên thành một Hội viên danh dự trong "Hội bảo trợ những người dùng điện thoại", mà ông đó mới sáng lập. Bận một chế phục sạch sẽ, thầy ta có vẻ tự đắc giữ việc chỉ dẫn đó lắm.
Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền. Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật. Cuộc tình duyên đó chẳng nên thơ chút nào hết mà còn có vẻ mua bán nữa, phải không bạn? Vậy mà lại là một cuộc tình duyên sung sướng nhất trong những trang giông tố của hôn nhân niên giám.
Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Tại sao? Tại kinh nghiệm cho ông hay rằng chỉ có cách đó mới nhớ kỹ hết điều lệ được thôi. Hễ có cơ hội thì phải thực hành ngay những quy tắc học được.
"Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Phải đọc lại kỹ lưỡng một lần nữa.
Từ đời thái cổ, loài hoa vẫn được dùng để tỏ lòng yêu đương. Nhưng tôi cũng hiểu thầy. Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ.
Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. tôi lỡ xe điện sáng nay. Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa.
May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng". Ba ngày sau, ông lại cho ông Parsons hay là ông miễn cho số thuế đó như lời ông Parsons xin.
Rockefeller thỏa mãn nó bằng cách cất ở Bắc Kinh (Trung Hoa) một nhà thương tối tân để săn sóc hàng triệu người nghèo, mà ông chưa từng và sẽ chẳng bao giờ thấy mặt. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt". Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này:
đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Tôi xin lỗi bà và cám ơn bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi". Xin các bạn nhớ kỹ câu: "Thị dục huyễn ngã".