Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Em sẽ thôi là một sinh linh. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.
Nhà văn quì bên giường vợ. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Có lẽ mình nên im lặng.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Còn lười và nhát, thì chịu. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.
Hai chị em cùng phấn đấu. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Mình rất sợ phí thơ. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.