Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
Vật chất? Bạn đâu có. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Hoặc lúc phấn khích. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Chúng tôi đã chết rồi.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người