Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện. Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý muốn học hành gì cả.
Quả là thành công ngoài sự mong đợi. Và dùng hay không dùng là quyền của bạn. Việc nói không phải là sự cưỡng ép, không phải là một điều quá khó khăn phức tạp hay là cách để giết thời giờ.
Hiếm ai may mắn mới sinh ra đã có của cải và quyền lực, trừ khi bạn là một Kenedy hay một Rockerfeller, hay là một bậc vương tôn công tử nào đó. Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Để hòa hợp với khán giả, bạn phải hiểu biết một phần nào đó về họ.
Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè. Các bậc cha mẹ quan niệm rằng con gái của họ không được phép gọi cho bọn con trai mà phải đợi phe kia gọi trước mới phải đạo. Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.
Những lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả.
Vai trò, sự đóng góp của bạn cho công ty, điểm mạnh và điểm yếu của bạn, nên cải thiện điều gì, và những ưu thế là gì… Qua những cuộc đối thoại với ông chủ, bạn sẽ hiểu hơn, đánh giá đúng hơn về chính mình. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn. Nói là đi buôn cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng sách giáo khoa… của người khác.
Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn?
Không ai chê trách Cuomo vì sự sắc sảo và uyên bác, vì cách lập luận thú vị của ông. Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy. Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không.
Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại. Sáu tháng sau, vào ngày tháng đó và giờ đó, tôi có mặt tại Câu lạc bộ Rotary như đã hẹn.
Tôi tin rằng cuốn sách này đã giúp bạn ít nhiều trong nghệ thuật nói. Nhưng không ai muốn tới đó. Thế nên trong suốt bậc trung học, chúng ta thường được xem các tranh ảnh minh họa trong những bài giảng.