Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Với đời người, ngắn lắm.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Dừng lại vẫn là chơi. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.