Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Dù không bao giờ có tận cùng. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.