Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Biết chỉ để biết mà thôi.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Hoặc về sau mới lí giải được. Hoặc lúc phấn khích.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Lúc đó, tôi trống rỗng. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Hoặc… Nói chung vậy thôi. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Nhưng ta không cho nàng nói. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.