Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã.
Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Hay ít nhất cũng phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc họp. Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại.
Chắc do để quên một cái gì đó… Trời xui đất khiến thế nào mà nó lại chọn ngay ngày đó, lúc đó để về. Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính. Ở những thời điểm cuộc trò chuyện đang kéo dài lê thê để khơi ngòi cho một đề tài mới hấp dẫn.
Mỗi người đều có ý kiến riêng của họ. Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn.
Tôi quả thật không biết nhiều về nó. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu.
Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn. Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về những nỗi sợ kinh hoàng của mình. Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được.
Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người.
Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Nói cách khác, bạn nên trình bày cụ thể những ưu điểm của mình thay vì cứ đắp vào khoảng thời gian phỏng vấn ngắn ngủi bằng bản tường trình lý lịch. Jack ngồi bệt xuống đất, đọc hàng giờ liền để biết đặc trưng của từng quyển sách giáo khoa, và nói đi nói lại những câu chào mời.
Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Chỉ làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái. Chỉ cúi đầu trước danh dự và nhân cách tốt!.
Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng. Ngừng lại một vài giây, Herb cúi đầu mềm mỏng: Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng em. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng.