Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được. Chị ta nghĩ bắt bọn đầu xanh ấy nhận thấy mang ơn người khác là tủi nhục cho chúng. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu".
Quy tắc 11: Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đầy đoạ tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Thỉnh thoảng ngó tới nó.
Nỗi ưu tư, bộ thần kinh căng thẳng và những cảm xúc hỗn loạn là ba nguyên nhân chính của sự mệt nhọc. Ông đẩy qua một ngã tư và ngả thân ra đằng sau hầu ghếch miếng ván lên vỉa hè, thì vừa lúc ông bắt gặp mắt tôi đang nhìn. Charles Darwin, người có những lý thuyết táo tợn đã đảo ngược cả quan niệm khoa học về đời sống ở thế gian này, đã tuyên bố rõ rệt rằng sự tàn tật của ông đã giúp ông một cách bất ngờ.
Để trả lời, ông kể một câu chuyện lý thú đến nỗi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ, mặc dầu thoạt nghe có vẻ đùa! Chuyện là thế này: Sau khi nghiên cứu những yếu tố gây ra sự mệt mỏi nầy, ông tuyên bố rằng mỗi người có thể đổ không phải chỉ 12 tấn rưỡi mà 47 tấn, nghĩa là gấp bốn lần, mà lại không mệt nữa! Ông Taylor chọn một chú thợ tên Schmidt ra thí nghiệm và yêu cầu y làm việc theo lời chỉ dẫn của một người do thời khắc.
Tôi thấy ai nấy đều bỏ tôi. "Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Tôi phải gặp ông ấy xem sao".
Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn. Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi.
Bạn đã kinh nghiệm như vậy rồi chứ? Tôi cũng vậy. Một cựu thương binh kể với tôi khi anh và bạn bè bị đưa xuống chiếc tàu chờ dầu xăng Octane (một thứ xăng rất dễ bén lửa) ai nấy đều hoảng hồn. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ".
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Thí dụ ông John Palmer. Trái tim của bạn cũng thông minh, chẳng kém gì quân lực Hoa Kỳ.
Một đêm lạnh lẽo về tháng mười ít lâu sau khi Nam Bắc chiến tranh kết liễu, có người đàn bà nghèo đói lang thang, thất thơ thất thiểu trên đường đời, tên gọi Glover đến Amesbary. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy.
Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H. Bốn năm sau, thi hài cô được chở về Anh và nhà thờ Westmister Abbey đã làm lễ cầu hồn. Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết.