Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Dù chỉ là một nhân vật. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Được nói chuyện, được trao đổi. Trong tay tôi không có luật… Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.