Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. 18 tuổi là được tự do. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Rồi, tôi phải tập chứ. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Ông anh chuyển sang bể nóng. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Nói thì hay mà làm thì rất dở. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.