Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Chỉ có con mèo không ngược. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Bố mẹ con cũng buồn.
Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Người bảo đời là bể khổ. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.