Trong một nhóm bạn lâu năm thì cũng có thể thẳng thắn và thành thật làm sáng tỏ những vấn đề gai góc riêng tư như việc quan hệ giới tính chẳng hạn. Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Ông nói rằng ông chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng.
Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Hài hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Một chàng trai trong độ tuổi hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm.
Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Nhưng giờ đây tất cả đều lộn xộn.
Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Và cái gì diễn ra tiếp theo thì chắc các bạn cũng đoán được.
Nói là đi buôn cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng sách giáo khoa… của người khác. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language). Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát thanh WAHR.
Sự nhấn mạnh này có hai tác dụng. Chắc chắn người đối diện sẽ nhìn lại bạn bằng một đôi mắt hình viên đạn. Dick Gerstein nhiều năm liền là luật sư ở Miami.
Có thể bạn không bao giờ muốn rơi vào tình trạng thất bại giống như hoàn cảnh của Tommy Lasorda. Frank bảo: Chàng trai trong bài đang giận đấy. Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ.
Đó là giây phút tự hào nhất trong cuộc đời tôi. Nếu bạn đã ba lần thay đổi việc làm, hãy chuẩn bị sẵn sàng để được hỏi Tại sao vậy?. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob.
Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả. Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại.
Nghị sĩ Kegauver có vẻ như thất vọng hoàn toàn về câu trả lời của Stengel, ông ngó tới ngó lui tìm một người nào khác để được nghe một câu trả lời ưng ý hơn. Nhưng nói chung, hãy hết sức thận trọng. Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố.