"Tôi có thể làm được điều đó không !-sự do dự trước thất bại " Hãy gi nhớ rằng, nếu bạn có thể sống đến 80 tuổi, bạn có đến 40 năm của giai đoạn đầu đời! Hồi trẻ, Winson không bao giờ thích học ở trường học.
Tôi bị buộc tội về mọi việc, bất kể là tôi có đối đãi như thế với cô ấy hay không. Cuộc sống hạnh phúc của bà chấm dứt lúc bà 11 tuổi và cả cha mẹ bà đều bị giết ngay trước mắt trong cuộc xung đột chủng tộc vào ngày 13 tháng 5 năm 1969 ở Kuala Lumpur. Đừng tự trách mình nếu bạn đưa ra một quyết định sai lầm; hãy học hỏi từ nó.
Và thủ phạm lớn nhất chính là truyền hình . Có phải nơi này không?”. Suốt thời gian này, bà biết được những người nổi tiếng và giàu có đã sống như thế nào.
Ông bắt đầu trông coi cửa hàng đậu phộng của người chú và sau đó tách ra thành lập công ty thương mại ở miề trung Java . Nếu như ông cũng kiên trì như Bell thì ngày nay tên ông cũng được ghi vào sử sách. Tôi đi vận động hết khoa này đến khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ bướm ghi lại khẩu hiệu vận động như thế này:
Nỗ lực càng nhiều, chiến thắng càng vẻ vang. Vì thế, đừng ép buộc chúng phát triển một cách không tự nhiên. Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng.
Các âm mưu chính chị ,tình hình chính trị bất ổn,vụ ám sát Rajis Gandhi ,các vụ đánh bom,sự bội ước của các liên minh chính trị …tưởng chừng đã có thể lay chuyển sự kiên định trong ông . Họ chỉ biết ngồi trước màn hình cuộc đời mà quan sát như thể không còn cách nào khác hơn chấp nhận nó cứ tiếp diễn như thế mãi mãi. Nhưng nêu ta thử phân tích kĩ lướng thì thật ra không có nhiều rắc rối như thật sự ta nghĩ.
Họ học được những bài học to lớn nhất trong cuộc đời giữa những lúc khó khăn !Còn trong những lúc hạnh phúc ,khi mọi việc đều rất suôn sẻ,không hiểu vì sao ta chỉ có thể học được rất ít. Lúc đến lượt tôi nói, đầu tôi tự dưng TRỐNG RỖNG! Và đúng là tôi đã cảm thấy hai đầu gối mình run lên! Tôi không thể nhớ nổi hôm đó tôi đã lầm bầm những gì. Ngày hôm sau, khi vào phòng thi, đầu óc tôi trống rỗng! Tôi làm bài thi rất tệ và kết quả tôi bị điểm 2.
Lúc đó, tôi nghĩ tôi sẽ kkhoong bao giờ để bất kì ai nhìn tôi và nghĩ: “Cô ấy thì biết gì cơ chứ”. Cha tôi sẽ giết tôi mất! Tuy nhiên, cũng còn một điều an ủi là lớp học được bố trí ban ngày. Những kí ức lâu bền về các chiến thắng là điều đath được ở trong tim, không phải là ở nơi này hay nơi kia.
Đã quá muộn để thay đổi các kết quả sau này. Dù không có nỗi sợ hãi, cũng xin ghi nhớ rằng dù bạn làm bất cứ điều gì, hãy biết chắc rằng mọi điều bạn làm không gây hại cho người khác mà trái lại đem lại lợi ích cho mọi người. Trong những năm đầu đời, Kim không được đi học ở trường, có niềm say mê sách vở và triết học.
Chúng tôi chẳng biết gì về kế toán, tài chính hay tiếp thị. Một người đàn ông yêu những gì anh ta thấy và phụ nữ yêu cái mà họ nhận được . Tất cả những gì chúng tôi biết là làm việc, bán hàng và tuyển dụng thêm nhân viên.