Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Mình được khóc cho mình. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Những hình ảnh đã nguội.
Càng kéo nó càng lùi lại. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Giọng trầm thường xuất hiện. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.