Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Không phải là rứt tung. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Lại đánh một canh bạc nữa. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Chậc, kể ra dài phết.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.