Em sẽ thôi là một sinh linh. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Không phải là rứt tung.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Không, tôi không cần biết.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Giữa hiện thực và huyền ảo. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.