Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Sáng được bác cho ngủ bù. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Đi đâu cũng vất vả. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.