Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.
Nhưng không phải sở thích. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Nó tan chảy, tan chảy. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Càng kéo nó càng lùi lại. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Có điều, con đường thì khác. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.