Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ. Thế rồi ông Edward S. Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người.
Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãnh diện với cái tên "Serpentville, Froride" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc. Nhiều thân chủ, dữ ta!" Chỉ chuyên tâm kiếm sự kiện thôi.
Bạn lại thăm họ tại phòng làm việc họ, hẹn trước hay không cũng được. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.
Và nhờ Trời phù hộ, sáu tháng sau y trở về Tokyo, thế là hết lo. Tôi gặp một trường hợp khó xử. 000 Mỹ kim cho bọn tống tiền và giúp anh Earl P.
Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được". Tôi sở dĩ hăng hái, quả quyết, khuyên bạn nên sống theo như bạn vậy, là vì tôi tin tưởng sâu xa và biết rõ điều tôi nói. Như vậy, nếu may mà gặp người nào biết ơn mình thì phải vui thích biết bao không? Còn nếu chẳng may thì cũng không đến nỗi thất vọng.
Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì. Nhưng sau vài tháng, một phần lớn những tội nhân thông minh hơn hết đã xoá hẳn cơn bĩ vận đó, đành lòng với định mạng, tự ép mình vào khuôn khổ của nhà giam và lợi dụng những phương tiện nhỏ nhặt nhất để được an nhàn. Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ".
Bắt đầu làm rất nhỏ, từ trong bếp núc, không ai đỡ đầu, quảng cáo cái gì hết. Bất kỳ ai cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch, kiên nhẫn, đầy tình thương chan chứa trong lòng, từ mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ.
"Cô ơi! Tôi muốn làm việc này quá nhưng chỉ sợ bị chỉ trích thôi". Cũng là những tờ giao kèo đó mà ông đọc đi đọc lại tháng này qua tháng khác. Mà các bà nội trợ cũng vậy, các ông thú y cũng vậy, các bác thợ nề cũng vậy.
Chúng tôi bàn về cách đắc nhân tâm. Nhưng tôi đã diệt được sự vô ý thức ấy từ lâu rồi và tôi bình thản lắm. Vậy mà ông Withouse ở toà báo Seattle Star đã viết cho tôi: "Tôi đã lại phỏng vấn bác sĩ Loope nhiền lần.
Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi. Lại có nhiều người nói: "Tôi làm vui lòng họ làm chi? Họ có nghĩ cách làm vui lòng tôi đâu?" Tôi đáp: "Vì như vậy lợi cho sức khỏe của ông. Lần ấy là lần thứ nhất trong đời, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt và hợp lý được.