Ngọc 2K

Vào nhà nghỉ trú mưa với quản lý nữ, cậu nhân viên đươc “húp”

  • #1
  • #2
  • #3
  • Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Tôi muốn đâm vào đâu đó.

    Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Và có lẽ cả hướng thiện.

    Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.

    Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.

    Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Đúng là chuyện thường.

    Đúng mà cũng không đúng. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Cái vực của sự hỗn độn.

    Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.

    Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.

    Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.

    Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Được nói chuyện, được trao đổi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap