Tình yêu bao giờ cũng mới. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Để tránh những hận thù. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Và còn nhiều lí do khác.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Nhưng như thế chưa đủ. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Có người cười toe toét. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.