Ông bị cơ quan ngôn luận phe đối lập cực lực công kích phỉ báng, rồi cuối cùng một kẻ quá khích bắn ông bị thương nặng. Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không? Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta.
Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Tôi được đi học, nhưng ngay tuần đầu, mỗi lần trở về nhà, la khóc khổ sở. Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi?
Nhà rông mà tôi ở có một mình". Về sau bánh đặt làm nhiều quá, bà phải mở tiệm, vì bếp nhà không đủ chỗ; lại mướn hai người nướng đủ thứ bánh. Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.
Mười một giờ sáng, khi phi cơ oanh tạc của Đức bay lượn trên đầu và bom bắt đầu dội xuống, tôi sợ tới nỗi chết cứng. Ăn không được, ngủ không được. Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng.
Tại sao vậy? Vì những người ở trong những phòng ấy thường mê man vào công việc của họ, không còn thời giờ để lo nghĩ về mình. Có khác chi giải một bài toán đệ nhị cấp mà nhất định theo giả thiết hai với hai là năm không? Mà trên đời có biết bao người cứ nhất định nói rằng hai với hai là năm - có khi là 500 nữa, rồi làm cho đời sống của họ và của người khác thành một cảnh địa ngục. Thượng đế cũng vậy nữa.
Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh. Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Nhân vì Disraeli có nói: "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt", nên Andres Maurois viết trong tờ This Week: "Câu đó đã giúp tôi nén được biết bao nỗi đau lòng.
Đó là chuyện của bà Thehna Thompson ở Nữu Ước. Bà nói với tôi như vầy: "Đối với đa số, không phải tăng lợi tức mà hết lo về tài chính đâu". Bác sĩ Fink khuyên ta điều ông đã thi hành và thấy công hiệu - đặt một chiếc gối dưới đầu gối để hai chân được nghỉ ngơi, khỏi căng thẳng; dưới cánh tay cũng đặt những chiếc gối nhỏ như vậy.
Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào? Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán. Khi trái tim đạp đều 70 cái trong một phút, thật ra nó chỉ làm việc chín giờ trong 24 tiếng.
Và sau khi làm những công việc ấy rồi, họ thấy trong bốn trường hợp có tới ba trường hợp họ khỏi phải hỏi ý tôi nữa, vì giải pháp hiện ra như một trò ảo thuật vậy. Chúng ta sẽ không làm khác họ được. Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá.
Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ. Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên.