Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Nhưng như thế là em còn muốn. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Rồi lại êm êm lan ra. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Ra trường bác khao to. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.