Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Đừng thuyết giáo vô ích. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Có người ngửa mặt trông trời. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Và chưa thấy phải thay đổi. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Sợ không trả được? Không phải. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.