Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Nhưng mà này không được bi quan. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Tóm lại là không được bi quan. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.