Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Tất cả đều không sâu đậm. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Mọi người bảo bạn hiền lành.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Lại còn hăng nữa chứ. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.