Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Từng trang, từng trang… Hai khoang thiện, ác.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Ta cõng nàng đi trên sóng. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Người rỗng như không có lực. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Rõ ràng phải đi trình báo.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân.