"Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Nên nhớ không ai thèm đá đồ chó chết cả. Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn.
Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích. Khi tới Trung Quốc và Ấn Độ, tôi mới nhận thấy những nỗi lo lắng về công việc làm ăn của tôi hồi ở nhà, so với nỗi nghèo nàn đói rét ở phương Đông còn là một cảnh Thiên đường.
Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành".
Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Tôi khuyên vậy là vì họ thường chỉ bận óc với ý nghĩ: "Làm sao cho người khác bực mình được?". Lúc đã xong, tôi nhận thấy rằng đã mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh, hưu dưỡng tinh thần.
Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu". Sau ông giúp việc trong thư viện, để nuôi một gia đình 7 người. Tại nhà thương, ông không chịu nằm trong phòng riêng mà xin nằm trong một phòng chung để được gần những người đau khổ khác.
Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Nếu ông ta là một ông thánh, thì chắc chắn đã chẳng lấy bà. Ông đáp: "Điều kiện quan trọng nhất để thành công là yêu công việc của mình, như vậy thì tuy làm hàng giờ mà có cảm tưởng mình chỉ giải trí".
Một người ở Ấn Độ, ông H. Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân. Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết.
Con nít thì nói: "Ước gì tôi lớn thêm được vài tuổi nữa". Ta làm ăn đã 19 năm nay. Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện.
Nếu lời khuyên rất quan trọng thì gạch dưới cả đoạn hoặc đánh dấu như vầy: xxxxx. Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất sai trong nhiều trường hợp khác.
Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững. Ít lâu sau, tôi nhận thấy rằng quy tắc "tốp lỗ" đó có thể áp dịng vào nhiệu việc khác, ngoài việc đầu cơ.