Ngọc 2K

Những ngày cuối tuần cùng đồng nghiệp xinh đẹp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.

    Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Mọi người còn lo cho bác nữa. Muốn được tin tưởng một lúc.

    Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.

    Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.

    Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Đừng sa sầm mặt như thế.

    Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.

    Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.

    Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.

    Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.

    Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap