Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Em vẫn biết là anh bất mãn. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Sợ không trả được? Không phải.
Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Dù biết là tạm thời thôi. Không chung chung như những nhà mị dân.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Đừng sa sầm mặt như thế. Không phải điệu cười chua chát.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Chuyển sang máy mát xa.